Trời mưa!
Một cơn mưa bất chợt! Bất chợt ập xuống, nhưng thật dai dẳng!
Mẹ hay bảo, trời mưa bong bóng thì lâu tạnh lắm! Hôm nay trời mưa bong bóng!
"Trời mưa bong bóng bập bồng,
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai"
Tự dưng nó nhớ lại 2 câu lục bát hồi nhỏ nó hay đọc! Nhớ về những câu hát ru của nội!
Ngày đó, 3 đứa nhỏ, cùng chia nhau chỗ nằm cạnh nội trên chiếc võng kẽo kẹt! Nó là chị lớn, nên lúc nào cũng nhường 2 đứa nhỏ chổ nằm bên cạnh, còn mình thì nằm đối diện! Nghe nội kể chuyện, nghe nội hát ru.............
Nhớ về ngôi nhà với hàng hiên bên hông lát gạch tàu, mỗi lần mưa xuống là trơn thật là trơn! Nó và Mập em thi nhau chạy thật nhanh trên con đường lát gạch tàu đó, để rồi mỗi lần té xuống là hai chị em cười giòn giã! Cái đường hông nhỏ xíu mà trồng 2 cây mai chiếu thủy bự thiệt bự! Nó hay lấy ngón tay xoa xoa và những nụ hoa trắng muốt, nụ hoa bé xíu sẽ xòe ra, nhỏ xinh e ấp! Nó thích hoa lúc đó hơn khi hoa đã nở bung ra rồi! Gần 2 cây mai, còn có 1 cây mít, dưới gốc mít là 1 bể nước mưa! TRong đó, thả quá chừng cá bảy màu, và với 1 lí do nào đó, cái bể nc cũng là nơi trú ngụ của lăng quăng! ;) Cái bể nước đầy lăng quăng và bảy màu đó là nơi bố dọa ném nó xuống mổi khi nó hư!
Nhà lúc đó, mái lợp tôn, đóng trần gỗ, mỗi lần mưa xuống, nằm bên cạnh nội, nghe mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nó cảm thấy khoan khái vô cùng, giấc ngủ cứ thế đến lúc nào ko hay.
Mưa chiều nay ko lớn, nhưng mưa đủ khiến nó nao lòng, đủ để nó nhớ về những khoảnh khắc, những phút giây tưởng chừng như xưa cũ, tưởng chừng đã đi qua.
Mưa, nó, bây h ko còn là con nhóc 9 tuổi của ngày xa xưa. Nhưng, nó vẫn thích mưa như ngày thơ bé. Chỉ có điều mưa bây h không đem lại cho nó những cảm xúc trong veo, những niềm vui tinh nghịch như thuở ấu thơ!
.... Mưa của hiện tại hay kéo nó về quá khứ, kéo nó đến miền nuối tiếc những thứ đã qua đi! Mang nó đến không gian của một nỗi buồn xa xăm nào đó!
Trên bước đường trưởng thành, nó có dc nhiều thứ, và cũng đánh mất nhiều thứ! Đôi khi nó mệt mỏi, trốn chạy bình yên trong mái ấm của mình. Nhưng rồi cũng chính tổ ấm đó là nơi nó mún ra đi, mún chối bỏ!
Nó nhận ra , cuộc sống này chẳng đơn giản như nó nghĩ. Quá nhiều gương mặt, quá nhiều lí do, và quá nhiều dục vọng! Nhưng nó đâu thể mãi tìm bình yên cho những điều ko thể với tới như quá khư!
....
....
....
Mưa khiến nó buồn, hay do nó mà đến mưa cũng buồn?????
Tâm trạng đôi khi cũng giống như 1 chiếc bóng, căng tròn, đầy đặn, rồi chì cần ai tháo nút, bóng đã xì hơi!
Mưa có thể khiến nó buồn thật, nhưng dẫu sao nó vẫn yêu mưa! Yêu cảm giác hứng từng hạt mưa trong đôi tay nhỏ xíu! yêu mưa, vì đôi khi, có lẽ, nhờ mưa mà nó biết rằng, cuộc sống còn nhiều thứ ý nghĩa hơn ngắm mưa và ngồi buồn!
(trích từ blog của 1 người bạn có cùng tâm trạng)
Một cơn mưa bất chợt! Bất chợt ập xuống, nhưng thật dai dẳng!
Mẹ hay bảo, trời mưa bong bóng thì lâu tạnh lắm! Hôm nay trời mưa bong bóng!
"Trời mưa bong bóng bập bồng,
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai"
Tự dưng nó nhớ lại 2 câu lục bát hồi nhỏ nó hay đọc! Nhớ về những câu hát ru của nội!
Ngày đó, 3 đứa nhỏ, cùng chia nhau chỗ nằm cạnh nội trên chiếc võng kẽo kẹt! Nó là chị lớn, nên lúc nào cũng nhường 2 đứa nhỏ chổ nằm bên cạnh, còn mình thì nằm đối diện! Nghe nội kể chuyện, nghe nội hát ru.............
Nhớ về ngôi nhà với hàng hiên bên hông lát gạch tàu, mỗi lần mưa xuống là trơn thật là trơn! Nó và Mập em thi nhau chạy thật nhanh trên con đường lát gạch tàu đó, để rồi mỗi lần té xuống là hai chị em cười giòn giã! Cái đường hông nhỏ xíu mà trồng 2 cây mai chiếu thủy bự thiệt bự! Nó hay lấy ngón tay xoa xoa và những nụ hoa trắng muốt, nụ hoa bé xíu sẽ xòe ra, nhỏ xinh e ấp! Nó thích hoa lúc đó hơn khi hoa đã nở bung ra rồi! Gần 2 cây mai, còn có 1 cây mít, dưới gốc mít là 1 bể nước mưa! TRong đó, thả quá chừng cá bảy màu, và với 1 lí do nào đó, cái bể nc cũng là nơi trú ngụ của lăng quăng! ;) Cái bể nước đầy lăng quăng và bảy màu đó là nơi bố dọa ném nó xuống mổi khi nó hư!
Nhà lúc đó, mái lợp tôn, đóng trần gỗ, mỗi lần mưa xuống, nằm bên cạnh nội, nghe mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nó cảm thấy khoan khái vô cùng, giấc ngủ cứ thế đến lúc nào ko hay.
Mưa chiều nay ko lớn, nhưng mưa đủ khiến nó nao lòng, đủ để nó nhớ về những khoảnh khắc, những phút giây tưởng chừng như xưa cũ, tưởng chừng đã đi qua.
Mưa, nó, bây h ko còn là con nhóc 9 tuổi của ngày xa xưa. Nhưng, nó vẫn thích mưa như ngày thơ bé. Chỉ có điều mưa bây h không đem lại cho nó những cảm xúc trong veo, những niềm vui tinh nghịch như thuở ấu thơ!
.... Mưa của hiện tại hay kéo nó về quá khứ, kéo nó đến miền nuối tiếc những thứ đã qua đi! Mang nó đến không gian của một nỗi buồn xa xăm nào đó!
Trên bước đường trưởng thành, nó có dc nhiều thứ, và cũng đánh mất nhiều thứ! Đôi khi nó mệt mỏi, trốn chạy bình yên trong mái ấm của mình. Nhưng rồi cũng chính tổ ấm đó là nơi nó mún ra đi, mún chối bỏ!
Nó nhận ra , cuộc sống này chẳng đơn giản như nó nghĩ. Quá nhiều gương mặt, quá nhiều lí do, và quá nhiều dục vọng! Nhưng nó đâu thể mãi tìm bình yên cho những điều ko thể với tới như quá khư!
....
....
....
Mưa khiến nó buồn, hay do nó mà đến mưa cũng buồn?????
Tâm trạng đôi khi cũng giống như 1 chiếc bóng, căng tròn, đầy đặn, rồi chì cần ai tháo nút, bóng đã xì hơi!
Mưa có thể khiến nó buồn thật, nhưng dẫu sao nó vẫn yêu mưa! Yêu cảm giác hứng từng hạt mưa trong đôi tay nhỏ xíu! yêu mưa, vì đôi khi, có lẽ, nhờ mưa mà nó biết rằng, cuộc sống còn nhiều thứ ý nghĩa hơn ngắm mưa và ngồi buồn!
(trích từ blog của 1 người bạn có cùng tâm trạng)